Kidzooona. Một ngày khác của cô bé ung thư bị mất 1 chân và mẹ: 'Đã lâu rồi con mới cười vui như vậy!

Kidzooona. Một ngày khác của cô bé ung thư bị mất 1 chân và mẹ: 'Đã lâu rồi con mới cười vui như vậy!

'Cuộc sống của con giờ chỉ tính bằng ngày, vì thế niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi là thấy con cười vui từng ngày...' - chị Tuyết chia sẻ.

Em Nguyễn Lê Thảo Nhi sinh năm 2003 (đội 7, thôn Trà Bình Đông, xã Mỹ Hiệp, huyện Phù Mỹ, Bình Định) là một bệnh nhi ung thư. Em đã chiến đấu với căn bệnh ung thư xương quái ác của mình gần 3 năm nay.

Tròn 7 tuổi - cái tuổi đáng ra em phải được đến trường, được nô nức cười đùa cùng đám bạn. Vậy mà giờ đây, khi đôi chân đã không còn nguyên vẹn, căn bệnh quái ác vẫn chẳng buông tha, mạng sống của em chỉ còn đếm từng ngày.

 

'Mỗi lần vào thuốc là con đau lắm, nhưng con cố chịu, không nói ra vì không muốn mẹ buồn...'

'Mỗi lần vào thuốc là con đau lắm, nhưng con cố chịu, không nói ra vì không muốn mẹ buồn...'

Trời vừa sầm tối, lất phất mưa, trước cổng bệnh viện Ung Bướu - TP.HCM, chị Lê Thị Đức Tuyết một mình cõng con đi về phía khu trọ. 'Thấy con cả ngày ở bệnh viện, không gian ngột ngạt nên tôi tìm một phòng trọ để hai mẹ con sinh hoạt thoải mái hơn' - chị Tuyết chia sẻ.

 

Clip: Một ngày khác của cô bé mắc ung thư và mẹ

'Khi nào bác sĩ trả chân lại cho con?'

Tháng 3/2018, Nhi thường xuyên bị đau chân, đi lại khó khăn nên mẹ em - chị Tuyết đã đưa con đi khám, được chẩn đoán bị viêm cơ và cho dùng thuốc trong một tháng. Tuy nhiên, tình trạng bệnh đã ngày càng nghiêm trọng. 

Những cơn đau liên tục ập đến, chân phải phình to bất thường, việc đi lại của em trở nên khó khăn hơn, chị Tuyết đã nghĩ đến những tình huống xấu nhất nhưng không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ hơn thế rất nhiều...

Gom hết tiền lương ít ỏi của nghề giáo viên dạy cấp 1, chị Tuyết đưa con vào Bệnh viện Nhi Đồng TP.HCM chữa trị. Sau khi tiến hành kiểm tra, các bác sĩ kết luận Nhi mắc ung thư xương, được chuyển sang Bệnh viện Ung Bướu TP.HCM để điều trị.

Bông băng vẫn còn trên cổ tay, 'con mới vào thuốc hôm qua đó cô chú ơi...' - Thảo Nhi nói...

Bông băng vẫn còn trên cổ tay, 'con mới vào thuốc hôm qua đó cô chú ơi...' - Thảo Nhi nói...

Trên giường bệnh, em chưa bao giờ ngừng lạc quan

Trên giường bệnh, em chưa bao giờ ngừng lạc quan

Khi tiến hành xạ trị đến toa thứ 5, chân phải của Thảo Nhi bắt đầu sưng to hơn và có nguy cơ hoại tử, bác sĩ khuyến cáo nên cắt bỏ để đảm bảo tính mạng. Cầm trên tay giấy kết quả của bệnh viện, chị Tuyết ngã quỵ, từng cơn đau trong lồng ngực cứ thế nhói lên. Chị muốn con nguyên vẹn hình hài...

'Lúc đầu tôi không đồng ý, con mình sinh ra lành lặn nhưng giờ phải mất một chân tôi không chấp nhận được. Nhưng nhìn thấy con hằng ngày phải chịu cảnh đau đớn, cơ thể gầy gò, tóc rụng dần, tôi hiểu rằng sinh mạng con quan trọng hơn tất cả...'

Trong ngần ấy năm nuôi con, ngày chị Tuyết thấy đau đớn nhất là ngày ký vào tờ cam kết để con phẫu thuật cắt bỏ chân. 4 tiếng ngồi trước phòng mổ, chị Tuyết thấp thỏm không yên. Mỗi phút ngắn ngủi trôi qua nay bỗng dài hơn bao giờ hết...

Cánh cửa phòng mổ mở ra, cô con gái nhỏ thiếp đi trên chiếc băng ca, cơ thể quấn đầy băng bông. Ca mổ đã thành công nhưng cơ thể con không còn lành lặn, khoảnh khắc ấy khiến trái tim nguời mẹ nghẹt thở. Chị nuốt nước mắt chờ con hồi tỉnh...                    

Vừa mổ xong, con yếu ớt nhưng không quên gọi mẹ. 'Mẹ ơi, đừng bỏ con' - chị nghe xong mà rớt nước mắt.

Vừa mổ xong, con yếu ớt nhưng không quên gọi mẹ. 'Mẹ ơi, đừng bỏ con' - chị nghe xong mà rớt nước mắt.

Những ngày sau đó, con khỏe hơn, ăn uống được và tăng cân. Chị Tuyết mừng thầm, nuôi hy vọng về một phép màu nào đó.

Ngắm con chơi ngoan cùng bạn bè, chị mỉm cười hạnh phúc. Nhưng cũng không ít lần, như sực nhớ ra điều gì đó, Nhi hỏi mẹ: 'Khi nào bác sĩ trả chân cho con?'. Câu hỏi ngây ngô ấy của Nhi khiến tim chị Tuyết như thắt lại, đau đớn khôn cùng.

'Con đừng về trời, ở lại với mẹ nhé...'

Hơn 3 năm chiến đấu với căn bệnh quái ác, chịu rất nhiều đau đớn, thiệt thòi nhưng Nhi chưa bao giờ than vãn nửa lời với mẹ: 'Con không than đau vì sợ mẹ buồn'. Có những ngày vào thuốc, Nhi không ngủ được, em vẫn bảo mẹ ngủ trước, còn mình cố gắng chịu đau, đến khi mệt quá mới thiếp đi.

Chị Tuyết luôn mong có thật nhiều sức khỏe để chăm sóc con mỗi ngày

Chị Tuyết luôn mong có thật nhiều sức khỏe để chăm sóc con mỗi ngày

Cứ ngỡ đổi một chân sẽ bảo toàn tính mạng cho con, nhưng một lần nữa, căn bệnh lại tái phát. Vết mổ cũ chưa kịp lành nay lại tiếp tục phình to, tiến triễn nhanh hơn lần đầu. Chị biết, con gái bé nhỏ của chị tiếp tục đối diện với những cơn đau thấu trời...

'Bác sĩ khuyên tôi nên cho con phẫu thuật lần nữa nhưng tôi không đồng ý. Một phần vì tỉ lệ thành công của lần phẫu thuật này không cao, phần còn lại vì Nhi không muốn vào phòng mổ lần nữa. Bây giờ tôi không muốn ép con, cứ tiến hành hóa trị, con ở được với tôi ngày nào thì hạnh phúc ngày đó' - chị Tuyết tâm sự.

Mặc đau đớn những lần vào thuốc, em cởi mở trò chuyện, hỏi thăm rồi động viên những người bạn cùng phòng. Với nhiều người, mất đi một chân, người ta mất đi nửa linh hồn, còn với Nhi, mất đi một chân chỉ như cách để em nỗ lực hơn trên hành trình sống của mình. 

'Em có một nguồn năng lượng rất lớn' - Dũng - người anh cùng phòng bệnh với Nhi tiết lộ.

'Em có một nguồn năng lượng rất lớn' - Dũng - người anh cùng phòng bệnh với Nhi tiết lộ.

Khi một người bạn cùng phòng rời xa thế giới, Nhi nghĩ rằng họ đã về trời, em biết mình rồi cũng như thế. 'Chị Hương, chị Vy đã lên trời trước rồi. Sau này, con sẽ gặp lại các chị ở trên đó. Nhưng mà con sợ con đi rồi mẹ sẽ buồn' - bé Nhi hồn nhiên tâm sự.

Nếu sau này con về trời mẹ có buồn không mẹ?

Con đừng về trời, ở đây với mẹ nhé!

Dứt lời, chị ôm con vào lòng, vỗ về. Che đi những giọt nước mắt tuôn rơi, chị không muốn con thấy mình khóc...

Dù khó khăn, em vẫn cố gắng đi lại một mình

Dù khó khăn, em vẫn cố gắng đi lại một mình

Cũng như những đứa trẻ cùng trang lứa, Nhi thích màu hồng, thích Kitty, thích được đi nhà bóng… Và Nhi cũng có những ước mơ của riêng mình: 'Con ước được làm đầu bếp để nấu ăn cho mọi người. Ai cũng được ăn, có tiền thì trả tiền, không có tiền thì ăn miễn phí cũng được' - Nhi cười lém lỉnh.

Một ngày khác - Ngày bình thường của cô bé Kitty

Một ngày khác - ngày đầu tiên trong 3 năm trở bệnh, Nhi rời căn phòng nặng mùi thuốc tây để đến một nơi thật đặc biệt.

Chúng tôi đón mẹ con em từ sảnh của một trung tâm thương mại, ngồi trên lưng mẹ, nét mặt em rạng rỡ, nụ cười thơ ngây của em khiến chúng tôi thấy ngập tràn hạnh phúc. Mẹ con em được hướng dẫn đến khu vui chơi Kidzooona. Tại đây, ekip đã chuẩn bị món quà bất ngờ tặng hai mẹ con.

Thảo Nhi chưa đi học, không có bạn bè và rất ít khi được đi chơi

Thảo Nhi chưa đi học, không có bạn bè và rất ít khi được đi chơi

Nhấc từng bước chân của mình, dưới sự trợ giúp của mẹ, em chậm rãi tiến đến chiếc cầu trượt giữa nhà banh, nơi mà những đứa trẻ khác đang nô nức cười đùa - em cũng cười giòn tan.

Em không tự ti, nhỏ bé nhưng luôn 'rực rỡ'

Em không tự ti, nhỏ bé nhưng luôn 'rực rỡ'

Cô bé thích thú vì lần đầu được đến khu vui chơi

Cô bé thích thú vì lần đầu được đến khu vui chơi

Mẹ đỡ em lên nhà hơi, rất khó khăn để em lên được dốc cao trước khi trượt xuống, những niềm vui và sự háo hức đã giúp em làm được, em cùng mẹ trượt dài, Em nhìn mẹ âu yếm, rồi trượt thật nhanh, vượt qua cả những đau thương đời mình. 

'Mấy năm rồi, lần đầu tôi được nhìn con như một đứa trẻ bình thường, được chơi với những đứa trẻ bình thường chứ không phải giống mình. Với một người mẹ, hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi...' - chị Tuyết xúc động.

Một ngày khác - ngày mà sự sẻ chia chạm đến trái tim của cô bé bất hạnh kiên cường. 

Dũng và Nhi - hai cô cậu kiên cường chống chọi với bệnh tật cắt chiếc bánh kem được chương trình chuẩn bị

Dũng và Nhi - hai cô cậu kiên cường chống chọi với bệnh tật cắt chiếc bánh kem được chương trình chuẩn bị

Biết em thích màu hồng, nơi em dừng chân được chúng tôi trang hoàng đầy mộng mơ và ngọt ngào. Biết em yêu gấu bông, bạn cùng phòng bệnh và nhiều anh chị đã dành cho em những chú mèo Kitty xinh xắn. Biết em yêu nấu ăn, một khán giả tham gia chương trình đã chạy vội đến một gian hàng, rồi gửi cho em bộ đồ chơi gian bếp. 

Mẹ em khóc, còn em thì cười. Chắc em biết chặng hành trình mình đi không còn đơn độc, có rất nhiều người sẽ luôn dõi theo em. Cuộc đấu tranh giành lấy sự sống hẵn còn nhiều đau đớn, vẫn mong em sẽ đủ kiên cường, mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với em.

Một ngày khác của cô bé ung thư bị mất 1 chân và mẹ: 'Đã lâu rồi con mới cười vui như vậy' 11

Thảo Nhi ca hát và cười đùa cùng những người bạn chưa từng quen

Thảo Nhi ca hát và cười đùa cùng những người bạn chưa từng quen

Em cố gắng học thắt một con chuồn chuồn bằng dây vải

Em cố gắng học thắt một con chuồn chuồn bằng dây vải

Một ngày khác của cô bé ung thư bị mất 1 chân và mẹ: 'Đã lâu rồi con mới cười vui như vậy' 14

Mạnh mẽ nhé cô bé, mọi người luôn dõi theo em!

Mạnh mẽ nhé cô bé, mọi người luôn dõi theo em!

Thảo Nhi chụp hình cùng Trí Dũng - người anh thân thiết đang điều trị ung thư.

Thảo Nhi chụp hình cùng Trí Dũng - người anh thân thiết đang điều trị ung thư.

Ban tổ chức chương trình 'Một ngày khác' chụp ảnh lưu niệm cùng mẹ con bé Nhi

Ban tổ chức chương trình 'Một ngày khác' chụp ảnh lưu niệm cùng mẹ con bé Nhi

← Bài trước Bài sau →

Thương hiệu